Thứ Năm, 24 tháng 9, 2020

Vẫn rất quen thuộc, bao nhiêu người từng nói qua, bao nhiêu bài nhắc đến, màu xanh lá cây nick facebook thật có sức hút. Yên lặng ngắm nhìn cả tối, khi mất đi thì trống trải , hụt hẫng. Kì lạ ghê ta. Muốn có một chút gì đó thay đổi, một chút vụt phá , 1 phút ,2 phút,3 phút nhìn.,, nhìn rồi nhìn online 3 phút trước. :) tất cả cũng chỉ thế mà thôi. Tại sao???
Tự giày vò bản thân là một thứ bệnh. Tự giày vò bản thân cũng có nhiều kiểu. Tự ép mình vào khuôn khổ có sẵn, phải thế này phải thế kia, không như thế thì thất bại , đổ vỡ . 
Có quyền lựa chọn tốt đẹp nhưng vẫn chọn khó cho bản thân. Đã bao giờ tự để mình buông thả để  bản thân một lần thoải mái hay chưa. 
Nói một cách đơn giản , thua người kém ta thì giày vò bản thân ( mình quá thấp) và mục tiêu quá cao cũng khiến giày vò bản thân. Lừa mình dối người , người gì mà lúc nào cũng lưỡng lự và quá lí trí. 

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2020

" Cố gắng".
Nói hai chữ này đơn giản lắm nhưng mà chẳng ai chỉ cho làm cách nào để cố gắng cả. Cô thích anh thật hay không, như thế đã được gọi là thích chưa. Cô không phải sắt đá, ngày ngày có người quan tâm, nhắc nhở, chắc chắn sẽ đôi lúc mềm lòng. Cuộc sống mà, một mình một nơi không thể tránh được lúc cô đơn.Vô tình tạm gác bỏ quan điểm cố hữa xưa cũ, thuận theo tự nhiên đối với cô là một điều vô cùng phi thường rồi. Mẫu người trường phái sống theo lí trí mà. Tự nhiên đối với tình cảm của anh, đó chính là câu trả lời rồi nhưng vẫn cần thời gian kiểm chứng.
"Thời gian chính là câu trả lời đúng đắn cho một tình yêu"
Em hỏi anh nhé...
Anh bảo trước mắt tìm hiểu nhau đã, hợp hay không còn chưa biết, nói gì đến yêu và kết hôn. Có những mối tình kéo dài 10 năm nhưng cuối cùng chẳng có kết quả. Nhưng anh lại hỏi em dự định em lập gia đình khi nào. Em thì vài năm nữa mới muốn kết hôn cơ. Vì căn bản tình hình hiện tại là không thể. Em cần cho em thời gian hoàn thiện bản thân, để suy nghĩ trưởng thành hơn, chín chắn hơn, có công ăn việc làm để khi không có ai bên cạnh em vẫn có thể đứng trên đôi chân của mình. Em muốn lo cho bố mẹ em, cho gia đình em. Em chưa làm được gì mà đã nghĩ cho riêng mình là không nên đúng không anh. Mà em lại lan man rồi, trước mắt nói về 2 bọn mình trước thôi. Ngược lại về phía anh nhé. Anh sẽ không muốn lấy một cô vợ mà đến việc nhà không biết, vết thương không xử lí được, chỉ nghĩ được mà làm là bung bét. Anh bảo vì nhau sẽ cố gắng, vì nhau sẽ thay đổi, nhưng thực sự anh có nghĩ như thế không, khi mà em chắc anh vẫn chưa đủ tự tin để chấp nhận con người như em. Anh thích em vì gì, tại sao anh lại thích em, lần gần nhất mình gặp nhau ở đâu, anh đều không trả lời. Em hỏi như vậy đã thực sự chạm đến con tim anh chưa, đủ khiến anh suy nghĩ lại chưa. Anh nên suy nghĩ lại xem tình cảm anh giành cho em là gì. Thích em thật hay chỉ là say nắng. Em thì nghĩ anh vẫn chưa xác định được đâu. Khả năng cao là say nắng đấy. Em vô tình đến cạnh anh vào lúc anh cần người an ủi , đông viên nhất, rồi vô tình anh lại được nghe suy nghĩ nghe rất chững chạc nhưng thực tế và rất khác người của em. Em đơn giản chỉ là người lấp khoảng trống khi anh cô đơn... Em nghĩ thế đấy. Mà anh này, anh đề nghị việc yêu nhưng anh lại vô tình đưa việc kết hôn lên trên hết. Anh yêu là xác định cưới, em cũng vậy. Anh nghe đến 3 năm nữa em mới có dự định kết hôn, hình như anh có chút chần chừ. Đúng là đợi 3 năm chỉ là một con số , anh hay em đều có thể đợi được. Nhưng kết quả của việc đợi chờ đó là như thế nào. 3 năm sau em có dự định kết hôn nhưng không nói là dự định kết hôn với anh. Anh đợi em nhưng em vẫn không thích anh mà lại thích một người khác. Như thế thật nhẫn tâm, em không làm được. Và hiện tại em không thể cho anh một câu trả lời cụ thể được. Tình huống này, ngay cả khi em đang yêu anh rồi, còn khó có thể nói ra, huống hồ em vẫn còn rất mông lung với tình cảm này. Chữ yêu anh ạ. Hợp nhau mà đến nhưng mà lại xa nhau chỉ vì không hợp đấy anh. Yêu thì dễ thôi, nhưng khi nào chia tay thì không ai biết cả. Yêu thì dễ thôi, người ta thế nào em không rõ, nhưng ít nhất đối với anh và em, khẳng định chắc chắn rằng cả hai đều hướng đến một tình yêu có kết quả, kết quả ấy là một gia đình, là những đứa con , là những cố gắng vì nhau mà sống. Dự định 3 năm suy nghĩ đến kết hôn dẫu sao nó vẫn chỉ là suy nghĩ.Em rất sợ yêu, sợ một khi yêu vào em không còn đủ lí trí để bảo vệ và làm theo mọi thứ mà em đặt ra từ trước. Yêu nhau, chắc chắn sẽ không còn phải suy nghĩ một mình, không chỉ suy nghĩ cho một mình mình mà còn suy nghĩ hộ thêm cho đối phương. Em chắc chắn sẽ làm thế. Anh cũng lớn rồi mà, 28 cộng 3 bằng 31. Em sợ, sợ không đủ yêu anh đã quyết định đến với anh, sợ anh sẽ vất vả vì em, sợ anh sẽ lép vế khi về nhà em, sợ anh ngại ngần với bạn bè, sợ nhiều thứ lắm, sợ chúng ta đứt gánh giữa đường,... Anh đừng nghĩ hay hiểu nhầm em thích anh rồi, em viết mấy dòng này nhưng vẫn không biết cảm xúc thực sự là gì đâu. Kết lại, anh nên suy nghĩ lại thì vẫn tốt hơn nhỉ, tốt cho cả anh và tốt cho cả hai.
Còn về phía em thì vẫn như vậy. Anh nhắn tin em trả lời, không chủ động, không gì cả. Nhưng vẫn ngóng anh, vui khi nhắn tin với anh. Hay là em cũng đang là cảm giác say nắng nhỉ. Yêu mà sợ nọ sợ kia thì còn yêu gì nữa. Khi nào hết sợ thì chắc chẳng còn ai để mà yêu. Nhưng em tin một ngày nào đó em sẽ thích anh nếu anh không từ bỏ trước. Thích anh sẽ là vào thời điểm trước mặt anh em không còn ngại ngần gì, không cần vỏ bọc, có thể sống đúng con người hâm dở của em. Em còn hình dung đến lần tới mình gặp nhau là ở sân bay. Em sẽ chạy đến ôm anh, nói anh thắng rồi. Em sẽ cố gắng lớn nhanh lên 3,4 tuổi để cho anh thực hiện sớm lời nói trước kia của em.  Mình sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới từ đấy, từ sân bay _từ nơi mà người ta luôn nghĩ tình yêu ra đến sân bay là chấm dứt. Đó là em nghĩ thế thôi và em nhiều lần tưởng tượng như thế rồi. Em biết anh không thích việc em về Việt Nam, như thế thì khoảng cách giữa anh và em đã xa lại càng xa hơn, cơ hội của anh đã khó lại càng khó hơn. Em thì lại nghĩ khác anh về điều đó. Yêu xa khó thật, nhưng đối với anh, em gần như bỏ qua ý niệm lấy chồng xa thì yêu xa có là gì đâu nhỉ. Dù có về hay không về thì chúng mình đã yêu thì vẫn là yêu xa mà. Rồi khi em đủ tự tin, đủ sẵn sàng đối mặt với cuộc sống hôn nhân, em sẽ đi cùng anh hoặc ở nhà công việc và nuôi dưỡng con cái. Chuyện này lại đi hơi xa rồi nhỉ. Em là vậy đấy, ai quan tâm một chút là nghĩ người ta thích mình, ai có chuyện gì là cũng lo lắng, quan tâm, đúng kiểu ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Em thích làm khó người ta xem người ta thực sự đối với mình ra sao....
Dạo gần đây, em rất hay lặp lại một cảm xúc. Mỗi sáng đi làm, đều thở dài, nghĩ yêu đương làm gì cho mệt người, yêu đương làm gì cho tốn thời gian . Nhưng sau mỗi ngày, kết thúc một ngày là nhắn tin với anh, mọi chuyện lại như chưa bắt đầu. Em kể về hôm nay em gặp ai, làm gì, nghĩ gì, mình như đôi đang yêu nhau ấy nhỉ. Anh nói xem em bị sao đấy, tại sao em lại có những cảm xúc như vậy. Cuối cùng em cũng nhận ra, cuộc sống của em vất vả thật, em luôn chọn con đường vất vả để đi. Nghĩ về anh cũng làm thuê, ngày ngày đạp xe đi làm bất kể trời mưa gió, cuộc sống cần kiệm chu toàn cho tương lai. Cũng tốt thôi nhưng em thấy anh vẫn quá vất vả. Hay là do suy nghĩ mình khác nhau nhỉ. Anh có thể giúp đỡ gia đình, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, anh em hòa thuận hạnh phúc, an yên có thể đó là lẽ sống của anh. Mục đích của em hay anh hay ai cũng giống nhau, đều giống lẽ sống an yên kia. Nhưng lựa chọn cách đi khác nhau là đã khác nhau ở một đời. Em thích một công việc, cũng là đi làm thuê thôi, nhưng không phải như anh ngồi hàng giờ, nheo mắt, uốn lưng lắp ráp từng linh kiện. Em muốn một công việc  văn phòng, trí óc, ....Xa xỉ anh nhỉ, khi mà em còn đang lung tung, nay đây mai đó, tháng sau đi đâu không biết. Đúng là mơ ước hão huyền mà. Cùng 2 chữ an yên nhưng anh chọn cách yên bình, giản đơn, còn em lại chọn cách ồn ào, phức tạp. Dù anh có thấy như thế này là ổn, như thế này là ổn đối với cuộc sống của anh, nhưng em mang tâm lí của em hướng đến, em thấy anh vẫn vất vả. Đương nhiên mỗi người có những cách vất vả khác nhau. Nhưng trước mắt em thấy lao động chân tay mà không phương hướng là cùng cực rồi, khó khăn nhất trong những ngày khó khăn. Rồi em cảm nhận được kiếm đồng tiền thật khó khăn, tiêu pha cũng dè sẻn, tính toán hơn. Em vất vả và em không đáng để anh vất vả vì em. Đó có lẽ là lí do dạo này em hay lặp lại một cảm xúc. Em vẫn nhắc lại câu đó, em không biết có phải em đã yêu anh rồi không. Em biết tường tận chuyện người ta, khuyên đường chỉ lối như một chuyên gia , nhưng đến chuyện mình thì lại mù tịt, càng đi càng tối, càng gỡ càng rối như hũ nút. Nếu anh hiểu và có thể lí giải được thì anh nói cho em biết đi, biết đâu anh lại có cách thức phù hợp đối với chuyện tình của chúng mình. Em có lập một danh sách các tiêu chí chọn người yêu : Cao hơn em, không phải con trưởng thì càng tốt, không lấy thanh hóa vào trong,... Trước mắt anh đã gặp rắc rối vì khoảng cách xa gần
Buồn ngủ quá, em đi ngủ đây, em muốn nói nhiều lắm

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2020

  JW 2020/06/20
- Giả sử anh có lỡ thích em, thì anh đừng thích nữa. Một phần nào anh cũng hiểu em đang nghĩ gì mà, đúng không? Vì em biết chắc chắn mình  sẽ không có kết quả rồi. Trước khi anh lún sâu quá nhiều,  hãy dừng lại được không anh
- Anh xin lỗi vì đã làm phiền.
Chưa bắt đầu, đương nhiên cũng chẳng có kết thúc. Tại sao cô và anh lại nói chuyện với nhau nhiều thế nhỉ. Chính vào thời điểm 1 năm đó hay sao. Không rõ lắm. Nhưng cô là một đứa tồi. Người ta nói: người khác giới mới quan tâm một chút mà đã tưởng người ta thích mình, đó chính là dấu hiệu của ảo tưởng. Chắc đúng vậy thật. Cô ảo tưởng nhiều thứ lắm. Ảo tưởng người ta thích mình, yêu mình, sau này kết hôn cùng nhau sinh con đẻ cái, xây dựng tổ ấm. Cô ảo tưởng cô có một người người hoàn hảo đáp ứng các tiêu chí của cô. Nói thẳng cho vuông nhé.Cô làm được gì rồi mà cô đặt tiêu chuẩn cao thế. Có nhớ cô từng viết một bài về độc thân và hai loại lí do độc thân không? Nên nhớ rằng, mình ở vị trí nào thì sẽ có người ở vị trí đó tương xứng với cô,....
Cô với anh nói chuyện nhiều với nhau từ khi nào nhỉ. Từ sau hôm bus đêm đó, hai người nói chuyện đến khoảng 2 rưỡi sáng. Cô nói với anh về công việc,suy nghĩ về tương lai. Em cần phải cố gắng để có một anh chồng cũng biết cố gắng như cô. Cô không muốn cô giỏi hơn anh ta, vì sợ anh sẽ tự ti, mặc cảm vì thua kém vợ. Cô không muốn thua kém anh ấy quá nhiều, vạn nhất có xảy ra chuyện gì, cô không thể tự mình xoay sở. Vì thế cô phải cố gắng, cố gắng đứng trên đôi chân của mình trong hoàn cảnh khó khăn nhất, đế sau này cô có thể chí ít lo được cho bản thân mà không cần sự phụ thuộc hay cưu mang từ người khác. Sau hôm đó, anh coi cô là mục tiêu, đích mà anh nhắm đến. Anh bắt đầu nhắn tin cho cô nhiều hơn, một hôm, hai hôm, ba hôm. Quả thực, chắc chắn một điều rằng, được hỏi han ai mà chẳng thích, ngày nào cũng có người đến giờ nhắn tin hỏi xem nay thế nào, ăn gì làm gì, mỗi tối được chúc ngủ ngon. Ai không thích thì mới có vấn đề nhỉ. Cô cũng đâu phải ngoại lệ. Cô nên làm gì bây giờ??
Nhiều lúc tôi rất tò mò, con trai gặp ai cũng tán, nói chuyện thấy hợp thì yêu, yêu nhau thấy hợp thì cưới à. Làm sao mà họ chọn người này, người kia để làm mục tiêu tán tỉnh nhỉ. Đương nhiên là nhìn thấy ưng, có điểm gì đó thu hút thì người ta mới nuôi ý định nhắn tin tán tỉnh rồi ( ngoại trừ trường hợp quá tuổi, không có ai yêu và được giới thiệu đối phương). Con gái cũng thế, có những người nhìn thôi đã không thích, nói gì đến chuyện yêu đương. Nhưng con gái dù có thích thì mấy ai tự chủ động nhắn  tin tán tỉnh, tôi cũng không ngoại lệ. Nên chung quy là lại rơi vào vòng luẩn quẩn, đợi anh đến nhắn tin, anh mà không nhắn tin đến thì tôi cứ âm thầm mà để ý thôi. Suốt đời không thoát khỏi 2 từ "trâu" và "cọc", trâu không đi tìm cọc thì đời nào cọc đi tìm trâu.
Chẳng hiểu sao dạo gần đây, anh hay tương tác với cô. Rồi dần dà nhắn tin nhiều thành quen, mỗi ngày nhắn tin một khung giờ nhất định. Một hôm anh nói với cô là anh vừa chia tay người yêu, anh đang buồn. " Thôi thì đó là duyên số, có duyên mà không phận thì chỉ biết chấp nhận thôi, mình cần hoàn chỉnh mình hơn để gặp được người tốt hơn. Giờ em bảo anh đừng buồn thì anh cũng không thể hết buồn, anh cứ buồn đi, nhưng đừng ảnh hưởng đến sức khỏe cũng như công việc, sinh hoạt" cô trả lời anh thế đấy. Cô bảo anh giờ không phải lúc cho cô yêu đương, công việc không, gì cũng không có, cô không có gì thì lấy gì để yêu người ta, lấy gì là phương tiện giúp cho người ta tốt đẹp. Cô thích người có mục tiêu, có cố gắng. Người con trai không cố gắng, không công thành danh toại thì làm sao mà lo được cuộc đời của người con gái bên cạnh. Anh lấy người ta về rồi để người ta bôn ba chạy vạy vất vả chăng. Chẳng anh nào muốn như thế nhỉ? Thế nên anh phải làm gì để thay đổi đây. Không còn gì khác ngoài việc cố gắng không ngừng nghỉ. Phấn đấu, cố gắng không phải nói ngày một, ngày hai mà đó là cả cuộc đời, không phải thuận buồm xuôi gió, đôi khi là khó khăn, bất trắc, công việc sôi hỏng bỏng không. Khó khăn cũng được , thất bại cũng chẳng sao, miễn sao là đừng bỏ cuộc. Làm gì có ai muốn giao phó đời mình cho một kẻ một chút đã bỏ cuộc. Cô còn nói cô thích người không nhắn tin quá nhiều khi yêu. Quan tâm nhau vừa đủ, biết lúc nào cần thì đến sẻ chia, lúc nào cần tránh để đối phương có một không gian yên tĩnh. Cả hai đều có công việc, cuộc sống, đều có khoảng trời riêng. Đương nhiên, yêu nhau, cuộc sống của cả 2 có thể dung hòa một phần nhưng không bao giờ dung hòa tất cả. Anh vừa mới chia tay người yêu cũ, rồi tự nhiên gặp được cô với suy nghĩ trải đời thế này, anh cũng thấy cô có chút gì đó khác lạ. Sự thất vọng, cô đơn mới chia tay anh đã mù quáng tình yêu cũ ấy áp đặt lên cô chăng. Nhiều lần cô đã nghĩ như thế đó. Cô rất khó chấp nhận việc vừa chia tay người yêu cũ đã thích luôn một cô mới. Liệu anh này có đáng tin ??

Cô sợ cứ tiếp tục nhắn tin thế này, trước sau gì anh cũng có tình cảm với cô. Ngộ nhỡ đến lúc đó cô  vẫn không có cảm tình với cô, mà lại đi thích một người khác thì sao. Nếu như thế, phải chăng trái tim cô quá lạnh lùng.
Nếu cứ tiếp tục nhắn tin,

Ngày mẹ về, đợi chờ một cuộc gọi . Còn gì vui hơn nhỉ. Chỉ một câu đơn giản thôi: anh gọi cho mẹ nhé. Bất giác tôi mỉm cười . Đây là cảm xúc gì , ai đó có thể cắt nghĩa được không. Vui cho một gia đình đoàn tụ. Mẹ khổ vì chúng ta nhiều lắm rồi mà. Tôi nợ mẹ tôi một lời cám ơn, một câu xin lỗi. Mẹ à. Chẳng hiểu sao con lại vui phát khóc. Tôi cứ cười trong lòng vậy, cười Hoài , cười Hoài. Tôi ngẩng mặt lên trời tôi vẫn cười. Tôi ngồi trên ô tô tôi vẫn cười. Chẳng hiểu cười vì gì . Cười vì tôi vui. Vậy thôi. Người ta thật vui vẻ quá đi ad. Chúc mừng anh , chúc mừng gia đình anh. Ở hiền gặp lành. Em m tin vào điều đó. Anh cố gắng nhé . Cả nhà anh sẽ đoàn tụ sớm thôi😊. Chúc mừng anh JS 2020/6/24

NGƯỜI YÊU CŨ


Người yêu cũ quay lại
Có yêu lần nữa không
Có thương họ nữa không
Top stt nhớ người yêu cũ, chất chứa những nỗi niềm tương tưNhư ngày còn gặp gỡ

Từng mở lòng cởi mở
Ước nên vợ nên chồng
Bỗng vụt mất hóa không
Ba tiếng người yêu cũ

Đâu còn gì để luyến
Đâu còn gì thương
Dẫu sao có bi thương
Một mối duyên hạnh phúc

Tận đáy lòng chúc phúc
Cả một đời bình an
Gặp bất trắc, thở than
Mình bất giác đau lòng.......

Đó không phải tình bạn
Cũng chẳng phải làyêu
Là một đường giới hạn
Không ai chạm đến ai
#Nee


Thứ Ba, 23 tháng 6, 2020

ANH CÓ ĐÓ KHÔNG

Anh có đó không 
Cho em mượn bờ vai
 Em gục xuống 
Cho em một giấc ngủ thật dài 
Một cái xoa đầu thật bình yên

 Anh có đó không 
Em cần một vòng tay
 Em sà vào
 Em khóc hết những vất vả tháng ngày 
Để em mỉm cười ôm anh 

 Anh có đó không 
Em cần một bầu trời 
 Em ở đó 
Một bầu trời anh có thể ôm trọn
 Em sẽ cạnh anh mãi không rời
Che chở cho em ... 
#nee
 JS2020/06/24/13:04 Hôm nay lại là một ngày thật dài.

TÌM ĐƯỢC NHAU KHÓ THẾ NÀO

Rồi một ngày anh sẽ chợt nhận ra
Rằng chúng ta nhiều kỉ niệm lắm
Mỗi tối anh điện, em ngồi ngắm
Ngắm chồng em, bố của các con em

Rồi một ngày anh tự mở ra xem
Vài trăm trang lịch sử cuộc trò chuyện
Em luyên thuyên chuyện trên trời dưới biển
Anh nhẫn nại tiếp chuyện em tới cùng

Rồi một ngày anh thấy tấm ảnh chung
Mình vui chơi cả ngày không thấy chán
Anh thương em nhiều,nhiều không giới hạn
Anh thủ thỉ, hôn nhẹ tóc, trán em

Rồi một ngày bất chợt anh thấy em
Tay trong tay đi với  anh chàng lạ
Anh đi đi đừng ngoảnh đầu nhìn lại
Sợ nghi ngại, lại chạy tới bên anh

Anh à,quên chuyện mình thật nhanh
Bản thân anh xứng đáng được yên bình
Đừng khổ mãi chỉ vì một mối tình
Đêm đêm thao thức mộng điêu linh

P/s : Có một thời mình rất thích  MV " Tìm được nhau khó thế nào". Hôm nay lại mở máy tính rồi gõ, gõ rồi gõ. Đọc lại mà Nee không biết đang viết trong tâm trạng gì. Hình như bị ảnh hưởng bởi MV kia thì phải. Có thể hình dung ra như thế này:  Cô ấy yêu anh , nhưng vì một chuyện gì đó mà cô quyết chia tay anh, cố thể hiện cho anh thấy cô là người bội bạc. Cô đi cạnh người ta mà chỉ chực chạy ào về bên anh, tưởng tượng ra anh đang ngồi hồi tưởng lại những kí ức của 2 đứa . Không biết ai là người sẽ thao thức vì mộng điêu linh

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020

CÓ MỘT NGÀY BÌNH YÊN

Có một ngày bình yên quá đỗi
Tiếng chim ca lảnh lót ở đầu hồi
Tiếng tàu xe chạy qua con đường lớn
Ngồi ban công mơn trớn nhành hoa khô

Có một Tokyo bình yên như thế
Xào xạc lá khô cơn gió lạnh
Giật mình thảng thốt ôi chiều tà
Thời gian dẫu sao trôi nhanh quá
Ngoảnh đầu nhìn lại chẳng một ai

Nghe bảo màu cuộc sống không phai
Vậy mà sao chỉ toàn là giả dối
Hoa nở hoa tàn hoa rụng xuống
Gió cuốn
Hoa bay luống cuống giữa bầu trời .
#Nee

Thứ Tư, 17 tháng 6, 2020

#LÒNG 3

      Hôm nay trở về một nơi quen thuộc mà hóa xa lạ cực kì. Tôi trở về nơi mà có lẽ ngay từ đầu đã không nên bắt đầu ở đó. Nằm dang rộng tay chân nhìn ngắm trời qua khung cửa sổ, hóng gió thổi mát lành, thỉnh thoảng có tiếng tàu chạy qua. Chớp mắt, một giọt nước mắt lăn trên má. Không phải khóc đâu nhỉ. Đấy là do nằm lâu không chớp mắt, tự nhiên nước đọng lại trên mắt thôi. Trở về cuộc sống một mình , nhưng bây giờ hơn một chút so với trước kia, ở chốn đông người mà cảm thấy cô độc. Tôi từng nghĩ cầm đàn hát thì sẽ bớt cô đơn , nhanh quên đi buồn. Vậy sao hôm nay cầm đàn lên mà không thể cất nổi tiếng hát, tay gảy đàn như chết đến nơi. Thêm ăn không thấy ngon, đói thì uống nước. Hình như mọi thứ dùng làm giải khuây trước kia đến thời điểm này đã nhanh chóng trở nên vô dụng. Có nghe thấy tiếng trẻ con nói ở tầng một, nhưng cũng không thể nghe được chúng đang nói gì dù chỉ một chữ. Tiếng nhạc không lời, nước chảy róc rách phát ra từ bể cá vàng ngay bên .... đau đầu quá đi à. Một loại stress mới , cấp độ cao hơn so với ngày xưa. Ngày xưa stress thì đi ngủ,.. nhưng giờ ngủ cũng không ngủ được đây. Muốn nhìn thấy ai đó, 1,2,3 người, chạy tới ôm chầm lấy họ mà òa khóc.
Warabi 2020/06/17/20:39

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

#LÒNG 2

2020/04/02-2020/06/16. 2 tháng rưỡi khốn đốn nhất mà cũng vui vẻ nhất trong chuỗi quyết định này. Tôi sống ở Osaka. Tôi đổi visa sang loại hình mới nên không được phép đi làm thêm , cộng thêm dịch bệnh lan tràn, tôi chỉ còn cách ở nhà chờ đợi. Đúng là rảnh rỗi khiến ta suy nghĩ nhiều hơn mà. Tôi suy nghĩ về cuộc đời mình so với bạn bè cùng trang lứa , nghĩ về gia đình,về cuộc sống và quyết định của mình khi ở đây. Nhìn chung vẫn thấy lận đận hơn bạn bè thì phải , nhưng đó là số mệnh và cũng là bản thân lựa chọn , không được phép cưỡng cầu . Chỉ còn cách cố gắng, cố gắng, nỗ lực. Ai cũng muốn chọn đường an nhàn, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng tôi lại chọn đường khó để đi đến an nhàn. Nên nếu không chỉnh chu ngay ngắn bước tiếp thì e rằng sẽ mãi mãi không thấy đường an nhàn đâu. Tôi ở nhà bạn dưới Osaka, ai hỏi cũng hihi bảo xuống chơi, nhưng nào ai biết tôi không có nhà để về. Tokyo là một mảng tươi đẹp nhưng cũng không kém phần vất vả của tôi. Nhưng gì đến cũng phải đến , hôm nay tôi đã về Tokyo rồi. Tôi xa bạn tôi, xa những người mà tôi thực sự không thể để mất trong cuộc đời này. Ăn gì tao nấu, ăn gì tao mua. Tôi biết chỉ khi có tôi bạn tôi mới dám mua mớ rau muống 900¥ hay gọi đồ ăn Ubereat, sắm cả một lọ tương ớt chỉ vì tôi sắp xuống . Lo lắng cho tôi, suy nghĩ cho tôi, tìm hiểu , hỏi han mọi chuyện của tôi. Tôi có một thói chuyên lo chuyện nhà người mà chuyện nhà mình không bao giờ xong. Thành ra chuyện của tôi đại đa đều bạn tôi can thiệp, hay do tôi lại ỷ lại suy nghĩ có người quan tâm rồi.... Ngày cuối cùng , biết tính tôi thích ăn uống linh tjnh hơn bó buộc ở nhà, t được rủ đi ăn mì giữa trưa hay cả chiều nóng đưa tôi đi giải quyết một số việc. Quên đồ không, cất quần áo đi, chuẩn bị từ cái lược đến vi thuốc, nhắc đi nhắc lại tôi không được quên đồ . Sao hai đứa bằng tuổi nhau mà khác nhau quá trời vậy :((. Ở Osaka này tôi còn có một người chị. Hiên ăn gì chị mua, thiếu tiền không thì bảo chị. Chị cũng bận rộn với việc và các mối quan hệ của mình , chúng tôi rất ít khi chia sẻ với nhau, nhưng có một gì đó gọi là tình cảm . Tôi thương chị vô cùng , tôi muốn bảo vệ chị lắm. Tôi đến mà chị không dẫn tôi đi chơi, chị cũng áy náy lắm. Tôi rủ đi chơi là xin nghỉ bất chấp không quan tâm. Lo từng cái khẩu trang , cái túi cho tôi. Ngày đi, chị tặng tôi thỏi son nhưng còn ngại không nói, giấm giúi đòi khoác túi rồi nhét vào. Trong túi có đồ ăn chưa , đi đường đói đấy, có nước chưa ...,.. Có những người lo cho tôi thế đấy, thương tôi thế đấy. Đợi ở bến xe, chị chạy đến đấm tôi, chị nói chị nhớ mỗi lần tôi đi mọi người đều đấm tôi ( từ trước đến nay vẫn vậy), chị luôn là người đưa tiễn tôi , mà chưa một lần ngược lại.......Còn một cậu bạn cũng ...hắn rất tốt nhưng không hiểu lộ ra thôi, hơi hơi trẻ con một tí. Cãi nhau chí choé suốt, tôi đi rồi cũng chỉ cười cười kiểu thẹn thẹn như con gái vậy :))) Tôi và chị tặng nhau một cái ôm, nhìn cậu bạn và đứa bạn tôi một cái rồi cứ thế lên xe.  Khi nào mới gặp lại chị đây, gặp lại các bạn đây, vài năm nữa à. Tôi sợ mấy cảnh chia li đấy lắm, vì tôi sẽ khóc ngay cho xem . Nhưng tôi đang khóc khi viết mấy dòng này đây này. Mọi người ở lại sống tốt nhé, chắc chẳng ai nghĩ đứa suốt ngày bị bạn mắng , suốt ngày hâm hâm dở dở lại có ngày tâm trạng thế này. Ai cũng có khoảng trời riêng , ai cũng cần cố gắng cho cuộc đời mỗi người. Gặp được mọi người là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời tôi. Thật khỏe mạnh và bình an nhé !!!
JT2020/06/17/06:17

QUÊ

Cứ về làng con lại thấy bình yên
Chẳng lo lắng chẳng muộn phiền chi nữa
Cơm rau canh ngọt mẹ chờ tới bữa
Cứ bịn rịn lần lữa chẳng muốn rời

Cứ về làng con chẳng thấy chơi vơi
Ao ngõ làng bèo lục bình mặt nước
Nhà trẻ xưa cỏ vẫn đầy như trước
Lướt thướt dáng cô bé đi tới trường

Cứ về làng con mới thấy yêu thương
Bà cụ già thường đứng chờ ông lão
Ông đi đâu tưởng ông tìm bà khác
Tôi đứng lâu, xách ghế đợi ngoài thềm

Cứ về làng con thường hạnh phúc thêm
Mỗi tối nằm êm đềm trong giấc ngủ
Tiếng gió đồng đu đưa khẽ thủ thỉ
Ngủ ngon nhé, mai là ngày tươi vui

Cứ về làng con lại thấy vui hơn
Nào hoa thơm trái ngọt ăn không hết 
Nào quả sung, mớ rau , nắm gạo nếp
Nhớ lắm chứ, nhớ Vân Tập biết bao

Cứ về làng con lại muốn ước ao
Được hóa phép nô đùa như hồi nhỏ
Giếng xóm nội, đi đưa cần vó tép
Loẹt quẹt tiếng dép bà  mõ xóm Đông

Đi xa rồi, con mới hiểu ngóng trông
Dù ở đâu con vẫn luôn chờ đợi
Đợi một ngày con về nơi chốn cũ
Thốt nên câu, mấy chữ " con về làng"



Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

#LÒNG 1

Hôm nay là một ngày buồn, có quá nhiều chuyện để nói, thực sự rơi vào đáy sâu chán nản. Cố gắng để làm gì, cố gắng được bao nhiêu, hay không cố gắng có được không. Đường mình đi có chăng là đúng  đắn . Tôi cần một người đến cứu vớt tôi khỏi  tâm hồn bế tắc này. Bế tắc nhưng làm như không bế tắc , cần người sẻ chia nhưng không muốn nói ra, mình chịu được, tôi làm được. . Nói chút qua về bản thân đi. Ngoài cứng trong mềm, tỏ ra mạnh mẽ nhưng không mạnh mẽ chút nào. Hôm nay muốn có một người để tâm sự, nhưng nhìn xung quanh chẳng có ai có thể khiến tôi trút hết nỗi lòng. Công việc , cuộc sống , tương lai, cái tôi quá lớn hay mục tiêu quá nhiều.  Tôi luôn tỏ ra mình ổn, cười hihi haha để bớt lo bớt nghĩ. Có thể nói là trốn tránh , không đối mặt. Khi mọi việc dồn dập, ầm  ầm kéo đến, vỏ bọc đâu, không có vỏ bọc thì làm sao chống cự. Tôi đau thương, tôi mất mát.
Tôi là một người không biết suy nghĩ sâu, không biết tính toán cho bản thân mình, kiểu nhà mình mù mờ nhà người rất thông. Đôi lúc suy nghĩ bất cần theo hướng vô trách nhiệm. Tốt nghiệp đại học mà không có tự tin đi làm ngành mình , chọn hẳn một con đường khác. Đi Nhật. Đi nhật với 1 tuyên bố đi học năm rưỡi , đỗ được N2, tiền của bố mẹ thì về Việt Nam làm rồi trả. Suy nghĩ chưa trải đời, trẻ con quá , thiếu suy nghĩ quá. Cuộc sống xa xứ khác quê hương nhiều. Khóc ai dỗ, ốm ai lo, tự mình đối mặt, tự mình lớn lên. Cuộc sống ấy đập tan những suy nghĩ kia nhưng sao tôi vẫn mù quáng không dứt bỏ. Làm đêm , ngày đi học , tối đi làm , vẫn cố gắng khoe cho mọi người thấy mọi thứ vẫn tốt. Tốt nghiệp trường tiếng, lần lữa , băn khoăn trong mọi quyết định . Đây là một yếu điểm lớn nhất trong con người tôi.
Hôm nay, muốn tựa vào ai đó để khóc, khóc quên trời, quên đất, muốn khóc luôn cho đến ngày mai .
Tiếp tục cuộc sống bên Nhật ấy. Tôi lớn dần lên trong suy nghĩ, tôi không chỉ thành đạt cho tôi mà còn phải thành đạt cho những người bên cạnh. Lựa chọn đi làm để bắt đầu hành trình mới. Nhưng hành trình mới này nhìn thôi đã thấy mình cô độc. Giữa biển người mà biến thành nơi không người một mình một ta. Tôi chọn công việc đó, tôi sẽ bắt đầu cuộc đời tôi với nó. Một công việc nhàm chán đến nhàm người, nhưng tôi vẫn nhìn tích cực, tranh thì nhàn rỗi đó để rèn luyện kĩ năng mềm . Muốn khi trở về Việt Nam bằng một hình ảnh mới: biết ngoại ngữ, đàn , làm thơ , viết blog, quản lí nhóm, tạo page . ( nói mới nhớ hôm nay không đăng gì lên page rồi. Nhưng mà còn tâm trạng đâu mà chưa sẻ) thêm tiếng ngoại ngữ nữa . Tôi bắt đầu những việc này trong 3 tháng dich bệnh, tôi bắt đầu thấy bận rộn hơn, nhiều hôm mong ngày có nhiều hơn 24 tiếng. Không việc , không tiền, không nhà, nhìn thôi đã thấy bấp bênh, lận đận.  Tôi hihi haha , nói cười ha hả, một phần vì mục đích kĩ năng mềm kia của tôi , một phần vì đừng làm cho rảnh rỗi để nghĩ đến dăm ba chuyện mà không thể can thiệp . Tôi chọn cách như thế đấy. Mọi người biết không. Mọi người lo một , tôi lo  mười , bố mẹ lo trăm. Thân con gái lông bông mới đất khách giữa mùa dịch bệnh. Mỗi lần mẹ hỏi :” nay đi làm chưa , có tin gì không” tôi đều gắt lên , tỏ thái độ không nói chuyện.  Mẹ chỉ nhìn tôi lườm lườm , thoáng chút gì đó không vui. Nhưng mà bạn bè tôi hỏi hay có gì, tôi không tiếc thì giờ ngồi nói chuyện hàng giờ, nhắn tin đến hết pin , nóng máy. Tôi tồi tệ quá phải không. ? Tôi cứ sống trong những ngày chờ đợi visa cho công việc mới như vậy .
Có khó khăn mới biết ai tốt ai không. Khó khăn ai đang ở bên mình, ngẫu nhiên ở bên hay cố ý ở bên , nhưng đã ở bên thì đều tốt.  Thật may giữa cơn dịch này , tôi có một đứa bạn giúp đỡ . Tôi đến đó ở, ngày ngày ở nhà chỉ học cách nấu cơm.  Bạn bè không cần ngày nào lúc nào cũng liên hệ nhiều, nhưng khó khăn thì giúp đỡ, không một lời than vãn. Nhưng không phải tôi khó khăn , bạn bè không giúp tôi là không tốt . Các bạn cũng có cuộc sống của các bạn , cũng có gia đình bạn , cũng có nhiều chuyện phải bận đầu suy nghĩ. Đúng là bạn nhiều quá không tốt, càng lớn càng biểt phải chọn bạn mà chơi. Tôi không xinh , không dịu dàng như người khác nhưng không phải tôi không có ai để ý. Nhân tiện đây nói nhỏ : tôi có mối tình đầu ngắn lắm , đỗ vỡ nhanh chóng như cát ngoài biển kia, tôi có một tình yêu thật mông lung , tình yêu cố chấp thời còn trẻ , càng yêu càng không hiểu gì . Người thích tôi không phải người ngày nào cũng nhắn tin ăn cơm chưa, làm gì đấy. Tôi cần người bất chợt nhắn tin hỏi em ổn không , nay có gì mới nào. Ngủ ngon hay sáng dậy thấy tôi online vài giờ trước , nhắn tin nhắc nhở mình thức khuya.  Tôi không thích cứng, tôi thích mềm . Tôi không thích nghe bảo con gái không được uống bia, tôi muốn nghe con gái uống bia là không tốt. Nhẹ nhàng mà không áp đặt. Tôi cần một người như thế. Gần đây,  tôi quen một anh, gần như những điều tôi kể ở trên. Hôm nay anh nhắn tin cho tôi thế này : “chời chời 3,4 giờ sáng mới đi ngủ cơ”, rồi đến nửa đêm anh mới nhắn tin “ sắp xếp mà ngủ đi bé ơi”. Anh đang gián tiếp giúp tôi làm thế nào để ngủ sớm ư. Anh nhắc thế cũng một phần ý giục đi ngủ đi. Có một chút gì đó vui vui. Không biết anh đọc được những dòng này thì anh nghĩ gì nhỉ, nghĩ tôi cứng rắn thế kia mà dễ gục ghê. Đúng đấy , nhìn tôi thế thôi nhưng rất hay say nắng linh tinh lắm . Thỉnh thoảng lại vẫn vơ nghĩ đến mối quan hệ xa hơn . Ai quan tâm một chút là nghĩ người ta thích mình . Mình thiếu lí trí ghê ta. Tôi lại còn che giấu tính đó bằng cách lấy tiêu chuẩn yêu đương làm lí do. Rõ ràng ta linh tinh với người ta mà cứ làm như người ta có ý với mình . Tính nết gì xấu kinh . Nhưng thỉnh thoảng có anh nói chuyện , tôi cũng thấy đỡ buồn. Lại còn thế này chứ: anh ngủ sớm đi, mai còn đi làm . Nhưng thực ra không phải thế đâu, anh đừng có ngủ , nói chuyện với em lúc nữa đi. Tình cảm linh tinh quá đi à. Tôi với anh không hợp nhau đâu, chắc chắn. Tôi tham lam muốn mãi mãi như thế này có được không . Mình thật ích kỉ .
Bây giờ lớn rồi, không còn thời thích là yêu , yêu là bất chấp, mà thay vào đó là yêu không chỉ vì bản thân mà còn vì gia đình hai bên. Tôi phải thành công , kiếm nhiều tiền , để có thể sống tự do , thoải mái, tôi đi du lịch với bố mẹ tôi, cho các con tôi một môi trường tốt . Tôi phải giỏi để có một anh người yêu giỏi ngang hoặc hơn tôi. Anh sẽ cùng tôi gánh vác việc nhà, cùng tôi chăm con , cùng nhau xây dựng tổ ấm. Dù trời có sập thì tôi vẫn có anh ở bên .
Nhưng mà không được  rồi , những điều đó không thể ngày một ngày hai thực hiện. Cuộc sống phũ phàng lắm, phũ phàng đến mức tê tái lòng. Khả năng cao không xin được visa ở Nhật. Ngoài miệng nói sẵn sàng về Việt Nam, chấp nhận mọi thứ , coi như duyên đứt mình chia xa.hẹn ngày cả đời không gặp lại. Lo về Việt Nam làm gì , lo không làm được 10 triệu/ tháng. Lo khi nào trả nợ xong . Và cái lo trước mắt là làm thế nào để về khi không có đồng nào trong tay, về rồi  như thế nào khi một đồng cũng không có . Làm thế nào để trụ tiếp ở bên đây. Dù có còn nợ ở trong nước , nhưng làm thế nào để về nước mà trả hết tiền cho bạn. “ nếu khó khăn quá thì bảo anh gửi tiền cho vay, nếu hết tiền thì bảo chị chị để lại, m có vay tiền không, nếu cần trợ giúp ở Việt Nam thì alo nhé”. Giữa sự đời thế này mà có những người như này thì đáng để trân quý cả đời . Tất cả vì chữ tiền đó. Cảm thấy cuộc đời mình so với bạn cùng lứa tuổi cứ vất vả hơn , lận đận hơn. Bạn thì kết hôn yên ổn , bạn thì mua xe máy.,, mình thì làm gì để có việc sống qua ngày . Có phải thất bại rồi không . Hôm nay tôi còn có ý nghĩ hay không đi nói chuyện về vụ viza kia nữa .
Tôi mệt rồi
Tôi lạc thật rồi
——————————
Tôi viết , viết , nghĩ gì viết nấy. Mạch cảm xúc đứt đoạn kiểu gì , nhưng chí ít đó là suy nghĩ thật sự, hoàn cảnh tôi trong thời điểm này: không tiền , không nhà, không hi vọng.
#JO2020/06/16/3:25

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2020

EM ĐÂY NÀY

Anh suy nghĩ xem có thích em không
Em rất thích lông bông, la cà quán xá
Gặp chuyện gì cũng thật thà, không dối trá
Nên rất dễ làm mất lòng người ta

Anh đã nghe đến nhân cách thứ ba
Một đứa tính không ra trai ra gái
Đối với ai cũng hiha thoải mái
Chẳng đề phòng cân nhắc chuyện thiệt hơn

Anh suy nghĩ xem có ai tốt hơn
Yêu luôn đi đừng ngại ngần chi nữa
Đừng lần lữa, vì một đứa cứng nhắc
Một với một chắc chắn không thành ba..
--

Em nghĩ ra em chẳng có điểm gì
Mới hai mươi mà như người mất trí
Ơ hộ chiếu rồi thì lại rơi ví
Sợ có ngày làm rơi mất anh luôn

Em là đứa rất thích đi buôn
Nhà buôn dứa, buôn dừa, dưa chuột
Được cái biết nấu ăn rất thuộc
Thịt luộc, trứng luộc cứ để em

Anh có bận cũng tranh thủ xem xem
Tránh xa em, xa thật xa càng tốt
Đừng thích một đứa vừa hâm vừa dốt
Sợ cả đời anh chẳng hốt được ai
#Nee

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2020

VIẾT LINH TINH


Ở đây thiếu vắng tiếng ve
Thiếu một chút nắng, vắng hè Việt Nam
Vắng cô vắng bác chăm làm
Nắng trưa tháng sáu chẳng màng chói chang
#Nee
_______________________________
Mình có thương lấy mình không
Không thương thì đợi trông ai thương mình
Đời mình như ánh bình minh
Sống sao cho ấm, yên bình thế thôi!
#Nee
________________________________

Tình yêu đâu phải trang sách vở
Lật trang trước rồi lại mở trang sau
Tình yêu đâu phải hạt mưa mau
Ngày mai nắng thì mưa liền đi mất
#Nee
_____________
Mình phải quen nhau khi còn trẻ
Rồi phải cùng đi đến lúc già
Em trở thành bà, anh là ông
Rồi cùng trông cháu của chúng mình
#Nee
_____________

Một mình uống cạn chén tình say
Thử hỏi cớ sao anh thay lòng
Thôi thì tình ta trong chóng vánh
Em từng say rượu_hay là say anh
#Nee


KỂ TỪ ĐÓ

Kể từ đó
Sương chẳng buồn rớt xuống ngọn cây
Ánh dương kia cũng chẳng buồn tỏa nắng
Ông mặt trời thì ngày càng xuống sắc
Chim chẳng buồn réo rắt suốt bên tai

Tự tại giữa "có" và 'không" - Phật Học Ứng Dụng - THƯ VIỆN HOA SEN
Gió vẫn về trên những buổi sớm mai
Nhưng thấm đượm một nỗi buồn dai dẳng
Cánh hồng phai sắc hồng không phô thắm
Nụ oải hương chẳng tím ngắt chờ người

Kể từ đó
Thế giới rộn rã tuổi đôi mươi
Tôi
Chơi vơi_ nỗi niềm hoài cổ
Dừng chân tìm lại nơi bến đỗ
Tự tại_ đôi ba chữ an nhiên
#Nee

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2020

LẠC CHỜ NGƯỜI


Em lạc,giữa cơn mưa tháng sáu
Lạc nhịp giữa cuộc sống xô bồ
Em lạc giữa khúc dân ca
Lạc miền xứ xa hoang vắng...

Tiếng đàn
Thánh thót tựa mưa rơi
Khúc ca
Như đang mời gọi..

Em đi về

Đất trời
Rộng bao la
Chùm hoa tím hé nụ cười với gió
Rặng thường xuân rì rào nói ngỏ
Em gái kìa tuổi hồng tựa mây xanh

Em lạc về
Giữa những vần thơ xưa
Kí ức mơ hồ chợt thức tỉnh
Mối duyên tình mỏng  nhẹ nhàng khẽ tuột
Màu áo lụa
Dáng e ấp người chờ..

如果有一天

"如果有一天
如果有一天,你发现 妈妈的厨房不像以前那么干净了
如果有一天, 你发现母亲做的菜太咸太难吃
如果有一天, 你发现父亲看电视看着看着睡着了
如果有一天, 你发现父母不再爱吃脆脆的蔬菜水果了
如果有一天, 你发现父母喜欢喝稀饭了
如果有一天, 你发现他们反应慢了
如果有一天, 你发现吃饭的时候他们总是咳嗽
如果有这么一天, 我要告诉你
你的父母真的已经老了, 需要别人照顾了
每个人都会老。 父母比我们先老。 我们应该照顾他们, 关心他们
他们可能会很多事都做不好
如果房间有味儿, 可能他们自已也闻不到
请千万不要嫌他们脏或嫌他们臭
他们不再爱洗澡的时候, 请一定抽空儿帮他们洗洗身体
以为他们自己可能洗不干净
我们在享受食物的时候, 请给他们准备一小碗容易吃的
因为有些东西他们不爱吃可能是因为牙齿咬不动了
从我们出生开始, 父母就在不停地忙碌
叫我们生活的基本能力
吧人生的经验告诉我们
还让我们读书学习
所以, 如果有一天, 他们真的动不了了。
我们要记住,
看父母就是看我们的未来
如果有一天, 你想他们一样老时,你喜欢真么过”。
#copy


Thứ Tư, 10 tháng 6, 2020

VÔ TÌNH

Em không thích những câu chuyện tình
Sách - Tiểu Thuyết - Lời Chia Tay Đẹp Nhất Thế Gian | Shopee Việt Nam
Ở trong đó anh là nhân vật chính
Nhưng em không đủ bản năng liều lĩnh
Chạy vô đó tìm kiếm kéo anh ra

Làm như thế em thành kẻ thứ ba
Em vẫn đủ lí trí để mình không dại dột
Cuộc tình mình rồi đột nhiên tan vỡ
Nguyên nhân chính cũng là kẻ thứ ba

Em cũng chẳng có đủ lòng vị tha
Đi bao dung cho một người ngoài cuộc
Nhưng cũng đành buộc lòng chấp nhận
Đó là chọn lựa của anh mà !

Rồi năm tháng dài rộng trôi xa
Nhạt nhòa chút phai phôi lòng mặn đắng
Chẳng khóc lóc hay ngỡ ngàng, mau lắng
Thôi thì mình lặng lẽ bước qua nhau

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2020

CHUYỂN PHÁT NHANH HOA BIỂN

Gió ơi làm gì đấy
Chạy vạy khắp đông tây
Ngày ngày mình cảm thấy
Gió bận không biết buồn

Gió đang chuyển muộn phiền            Ra ngoài tận khơi xa
Để hồn ta thong thả
Giữa biển hoa trắng vàng

Gió đi gửi nắng vàng
Đến mọi nơi làng xóm
Để khi người khuất vắng
Tức cảnh tình với ta

Gió gửi từng chút sóng
Biển đuổi sóng vẫn ôm
Hôm hôm ánh chiều tà
Bóng hình ai xa lối

Gió gửi đi mỗi tối
Vài mớ rối uyên ương
Đường yêu đương không khó
Khó_  đừng để mất nhau




BẠN EM




              BẠN EM

Vui vẻ nên kể mấy anh nghe
Em có người quen đáng yêu lắm ấy
Bạn cùng phòng ngủ cùng em đấy
Ba mét bẻ đôi, mắt kiếng, cười hiền

Hay gắt gỏng mỗi khi thấy em phiền
Nhưng mà thâm tâm luôn mong điều tốt
Chỉ là em suốt đời học dốt
Nhiều lúc không hiểu cứ ngồi cười hiha

Bạn em chẳng mình mẩy mình ta
Có khó khăn bạn đỡ đần hết biết
Cứ mua kẹo mua trà cho em miết
Nên em thích ở với bạn suốt đời

Tính bạn em cũng không thích chơi bời
Đi học đi làm rồi lại về cơm nước
Có nhiều lần em cũng học bắt chước
Nấu bữa cơm _bạn em chỉ cười trừ
....
Mà thôi để hôm nào thư thư
Mình gặp nhau thì em kể chuyện tiếp
..................
...............................

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2020

Dạo này hơi chểnh mảng rồi, không xem blog của anh idol  nữa. Ngày mai phải nghiêm chỉnh quay về nếp sống thường ngày thôi. Cố lên
Cẩn thận tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa đấy.
Hôm nay lại lôi “ chỉ tiêu chọn người yêu” bổ sung thêm 2 điều , xoá đi 2 điều .  Đó là chỉ tiêu căn cứ để xác định lựa chọn ai nói chuyện tán gẫu, ai nói chuyện tán tỉnh. Người đáp ứng 12 điều kia chắc chắc là một người hoàn mĩ , tâm lí. Vì thế mình cũng phải cố gắng hoàn mĩ thì mới xứng với người hoàn mĩ kia; không thể chỉ yêu cầu đơn phương người ta được . Cái gì  xuất phát từ 2 phía thi đều bền lâu hơn . Đặt ra thì cũng chỉ là đặt ra mà thôi. Vào một ngày đẹp trời , tự nhiên gặp 1 anh chàng nào đó nhìn cái thích luôn thì 11/12 điều vi phạm thì có thể sẽ trở thành 0/12. T không phủ định vào duyên phận, cũng không phủ định câu “ghét của nào trời trao của đấy” . Mà lại lan man rồi. Ngủ thôi .

VIỆC QUÊ

VIỆC QUÊ
Dịch thì cũng đỡ rồi
Mà anh tôi chưa việc
Nếu anh thấy mệt mỏi
Thì về nhà với em .
Sự tích hoa cải vàng - Cửa hàng hoa tươi May FlowerNhà em có lúa xanh
Có rau cỏ xung quanh
Với hoa nở bốn mùa
Cuộc sống tuy đạm bạc
Nhưng có anh_thanh bình.
#
Mình có rau em trồng
Mình có cá anh nuôi
Mình cùng nhau ngân nga
Khúc nhạc ca cuối chiều.
Mình cùng nhau đi dạo
Ngắm lũ trẻ thả diều
Rồi nắm tay ủ ấm
Giá lạnh những ngày đông
__________
Mình sẽ cùng già đi
Anh là ông còn em là bà lão
Cả hai ta cùng mắt mờ chân chậm
Nương lưng nhau sống đến hết cuối đời.
#guentihien
#JO200608

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2020

ANH IDOL

ANH IDOL

Chuyện rằng tôi có anh idol
Anh siêu tài siêu cool trông thấy
Nhưng mà anh nói nhiều lắm ấy 
Toàn triết lí lẽ sống ở trên đời ....😅

Tôi xin kể cho nghe cái thời 
Anh mười hai còn tôi năm tuổi
Tôi ngày ngày ăn chơi rong ruổi
Anh thì đã biết bóng bàn là ước mơ 

Lớn lên một chút qua thời trẻ thơ 
Vì chấn thương nên không chơi bóng nữa 
Anh chọn Hàn Quốc sau bao lần lữa
Nghiệp vũ đạo, hát ca anh bắt đầu

Mà cớ sao lại lắm chuyện phiền sầu
Thành công không đến như mong đợi
Sơ tâm thuở đầu chưa bao giờ vợi 
Anh lại thử mình với nghiệp diễn viên

Cuộc đời là một chuỗi những liên miên
Anh như hoa dại giữa trời đầy mưa nắng 
Có những đêm dài anh thức trắng,
Đọc kịch bản, nghiền ngẫm để thuộc lời ....

_____________
Thời gian cứ thế nhanh thật nhanh 
Xuân xanh, hạ, thu,tự đông tới 
Anh với ba mốt, em chới hai tư
Anh vẫn vô tư như ngày xưa ấy 
Em cũng vẫn ngày ngày trông thấy
Mỗi phút mỗi giây anh cố gắng không ngừng ...
#guentihien

Thứ Ba, 2 tháng 6, 2020

THÁNG SÁU CỦA ANH


Trời xanh mây trắng nắng buông lơi
Gió nhẹ rong chơi  từng con phố
Có bóng hình ai nơi cuối ngõ
Vươn tay chạm tới _vụt hư không

Tháng sáu đến rồi anh biết không
Biết chút tương tư mưa đầu hạ
Biết chút sương đêm đầy mộng mị
Biết chút chạnh lòng_nghĩ ngợi chi

Tháng năm đi rồi ai còn đợi
Tháng sáu ở lại_nhớ chẳng vơi
Mong manh bóng hình xa tầm với
Người đi vật ở chẳng buông lơi!

2020/06/02

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2020

Lười
Được 1 tháng...
Rồi lại có dấu hiệu lười đi,
Đến Ukulele cũng cảm thấy không có tiến triển.
Còn 2 tuần nữa là đủ 3 tháng chờ đợi, giờ mà có vấn đề thì tính sao nhỉ ??
Hôm nay mở blog của anh ra đọc, mình cần phải cố gắng hơn.
Dạo gần đây tự nhiên để ý 1 người, chắc mình sẽ không làm trái những điều mình đưa ra chứ, cẩn thận tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi ngã sấp mặt
今天
有一点儿失望
失望的想说
。。。。
我觉得我可以绝望了
好什么好啊
怎么办啊

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2020

LẠC


Tí tách
Tí tách
Bên hiên nhà
Một mẹ gà
Nháo nhác
Tìm con..

Tại ông trời
Tại cơn mưa
Hay tại mẹ

Lạc đi rồi
Gà con
Của mẹ
Mưa lạnh
Mưa buồn
Gà mẹ run run
Mưa rơi

Hay nước mắt
Gà mẹ khóc vì  con

VÂN TẬP

Cái làng nó bé lắm...
Nó nhớ thời nhà nó không có điện thoại cũng chẳng có xe máy, đi đâu cũng mỗi chiếc mini xanh lá cây. Vừa đẹp. Vừa oai.Nó hãnh diện lắm. Mỗi lần có bạn qua chơi là bố lại đạp xe đi tìm nó,
Cái làng nó yên bình lắm...
Nó nhớ những ngày hè đã oi bức còn mất điện, mỗi tối cả nhà đều bê ghế lên trần ngồi. Ngồi gọi oang tên hàng xóm, gọi nhau để nói chuyện, gọi nhau để xôn xao cả một góc. Ngắm nhìn ông trời đầy một bụng trăng sao, nghe tiếng râm ran của ếch ngoài đồng vọng lại, nó lại nghĩ phải thêm một ngày mai nóng nực. Nghĩ về mấy đại ca trẻ trong xóm, nghĩ về sau này nó sẽ làm gì, ở đâu ,,
Cái làng nó vui lắm...
Nó nhớ mấy quả mít, quả ổi. Nhà nào có là lại í ới. Mùa hè mà có mít thì thích vô cùng. Có mỗi quả mít con con mà cả huyện người chụm lại, mỗi người được múi chứ cũng chẳng được hai. Thỉnh thoảng còn bị đếm múi chia đầu người, làm nó cứ phải ăn nhanh nhanh chóng chóng để còn đi ăn chạ với người khác ~~
Cái làng nó đẹp lắm...
Nó nhớ có con đê, có con sông, có đồng lúa và  đám trẻ. Chiều chiều nằm trên triền đê , hít hà hương lúa, ôm gió chứa đầy lồng ngực, nhìn cánh diều bay lượn trước mặt. Cánh diều chứa nụ cười, niềm vui, sự sáng tạo, chở  ước mơ đến một chân trời mới xa xôi,,,
Cái làng nó nhiều chuyện lắm...
Nó nhớ mấy quán tạp hóa ở ngã ba lúc nào đi qua cũng có người ngồi chơi nói chuyện. ,,,Chuyện nhà cô kia có con bò mới, nhà ông đấy có đứa con gái đỗ đại học, nhà bà đó sắp từ Hà Nội về ,,Họ vui vì quê ta mọi người làm ăn thuận lợi, tự hào vì con cái của họ học hành tiến tới, họ luôn đợi chờ những người con xa quê trở về!
Nó nhớ cái làng ấy
Nó nhớ cái làng ấy nhiều lắm, nhiều đến mức nhiều như bầu trời đầy sao thuở ấy, rộng như cánh đồng xanh bao la ngoài kia... Nó nhớ tất cả...Nó nhớ hết... Nó nhớ sắp đến ngày trở về quê ..........

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2020

NGÀY ĐẸP TRỜI THỰC SỰ 
Đây là blog, là nơi mà cô muốn viết gì thì viết, chỉ là cô muốn viết cảm xúc của cô tại thời điểm ấy. 
Hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời
Hôm nay vẫn là một trong những chuỗi ngày chờ đợi, những chuỗi ngày rảnh rỗi nhất trong lịch sử cuộc đời
Hôm nay cô đọc được nhật kí của anh lúc anh 19 tuổi, anh thật vĩ đại, người có ước mơ là người vĩ đại.
Khi 19 tuổi , cô đang làm gì nhỉ, sinh viên đại học năm 2, khi mà cô đang cả ngày ăn chơi nhảy múa ngủ nướng thì anh bôn ba với đủ thứ chuyện trên đời. ~~ ( ăn hại quá ta _haha!~)
Hôm nay cô bắt đầu sưu tầm các bài viết của anh, sưu tầm nhật kí của một chàng trai 19 tuổi cố chấp với màu tóc vàng mãnh liệt. Cô sẽ nhìn đó để cố gắng, đi theo con đường cô đã định ra. Chỉ cần không từ bỏ, nhất định cô sẽ làm được.
Tìm được anh khá muộn qua vài lần vô ý không để ý đến anh (xin lỗi hén) , và từ giờ cô sẽ dõi theo anh từng bước, từng bước, mãi luôn ủng hộ anh, kuwakuwa ^^
Lấy anh làm cảm hứng, bố mẹ làm động lực, cô sẽ làm được . 
AAAAAAAAAfightinhhh!~~~~~~~~
Japan, Osaka
2020/05/02

Thứ Năm, 30 tháng 4, 2020


Japan, Osaka,2020/04/26
Cô đọc được một bài phỏng vấn của anh .
Anh không phải là người đầu tiên cô thích trong giới Cbiz, nhưng anh là người đầu tiên khiến cô viết Confestion về một ai đó.
“ Đừng vì một bộ phim mà thích tôi, rồi vì những chuyện sau đó mà rời bỏ tôi”. Đúng thật cô vì  xem một bộ phim mà thích anh. Thích anh rồi sau đó tìm hiểu về anh, chợt nhận ra anh chính là nam chính của một bài nhạc phim mà cô rất thích. Đi sâu vào thế giới của anh, cô cũng biết được rất nhiều chuyện vui buồn cay đắng  anh từng trải. Cô nhận ra tình cảm dành cho anh không đơn giản là thích như các Idol khác, mà đó là sự ngưỡng mộ.
 Cô không thể đưa ra lời hứa sẽ mãi mãi thích anh, nhưng cô sẽ cố gắng để không rời bỏ anh. Anh đã truyền cho cô động lực, truyền cho cô cảm hứng học tiếp , cho cô biết thế nào là sự ấm áp , ánh mắt ân cần của một người chồng đối với vợ, người con trai đối với mẹ, cha.
Anh và cô ở hai thế giới và cô biết cô sẽ không bao giờ với tới. Nhưng cô vẫn sẽ nhìn vào anh để cố gắng
Cảm ơn anh, người con trai không bao giờ gặp mặt!

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2020

NẮNG LẶNG

Muốn giữ nguyên giọt nắng
Cho đong đầy nhớ mong
Nắng đâu phải vô tình













Em..
Một mình..
Lặng câm