Kể từ đó
Sương chẳng buồn rớt xuống ngọn cây
Ánh dương kia cũng chẳng buồn tỏa nắng
Ông mặt trời thì ngày càng xuống sắc
Chim chẳng buồn réo rắt suốt bên tai
Gió vẫn về trên những buổi sớm mai
Nhưng thấm đượm một nỗi buồn dai dẳng
Cánh hồng phai sắc hồng không phô thắm
Nụ oải hương chẳng tím ngắt chờ người
Kể từ đó
Thế giới rộn rã tuổi đôi mươi
Tôi
Chơi vơi_ nỗi niềm hoài cổ
Dừng chân tìm lại nơi bến đỗ
Tự tại_ đôi ba chữ an nhiên
#Nee
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét