Thứ Năm, 22 tháng 6, 2023

 
Nghĩ gì nói đó, dở hơi thật mà.

Anh gặp bạn em rồi đấy nhỉ. Anh rất tự tin, thích được người khác khen, có sự sở hữu cao. Anh đang có sự so sánh em với bạn em. Em không xinh như bạn em, không giỏi như bạn em, không khéo léo, tinh tế và chững chạc như bạn em. Anh muốn em phải giỏi, phải xinh, phải đảm đang việc nhà đấy hả. Em hiểu tâm lí của các anh lắm. Các anh nghĩ gì, có gì thay đổi tí xíu là em biết liền.
Rồi anh tính thế nào đây, anh kì vọng vào một người vợ anh như thế nào. Tự nhiên em cảm thấy áp lực ghê luôn. Anh ạ, ai cũng có ưu và khuyết. Không ai mười phân vẹn mười như Thúy Vân, Thúy Kiều cả anh ạ. Anh cũng có khuyết điểm của anh, em cũng có nhược điểm của em. Mình đến với nhau, chấp nhận những nhược điểm của nhau sao cho hòa hợp anh ạ. Em không hi vọng anh thay đổi tính cách, đó là bản chất rồi, không đổi được. Em chỉ mong anh hiểu rằng, anh có gia đình của anh, anh không còn là con trai được mẹ cưng chiều bao bọc, anh cũng cần gánh vác, che chở cho vợ, cho con anh nữa.
Bình thường mỗi sáng thức dậy, anh đều nhắn tin cho em. Nhưng mấy hôm nay thì không phải vậy. Anh mệt, anh bận rộn đến mức không nhắn nổi một tin nhắn sao. Anh mệt nhưng anh vẫn cố chạy sang đây, vì anh nhớ em, vì anh quan tâm em hay chỉ vì anh muốn ôm, muốn hôn để thỏa mãn. Em tính khá thẳng thắn, lại không khéo léo, nên không được lòng mọi người lắm. Và đặc biệt, đối với những người xung quanh em, thậm chí người mà có thể là một phần trong cuộc đời em thì em lại càng nghiêm khắc và khó tính. Vì em nghĩ đến lâu dài, em mong có thể đi cạnh nhau, vui vẻ bên nhau mãi mãi. Thẳng thắn và bền chặt. Em cảm thấy em đẹp nhất khi em tự do, tự tin và thoải mái nhất. Em có thể không đẹp bằng người ta, không giỏi bằng người ta, nhưng em biết cái em muốn là gì, cái em ưu tiên và hướng đến sau tất cả là gì.
Anh nấu cho em ăn một bữa cơm rồi đấy. Anh cảm nhận ra sao về người con gái hiện đang xuất hiện bên cạnh anh nhưng chẳng biết tương lai sẽ thế nào. Tất bật từ 4 rưỡi sáng, đi tập thể dục, quần áo không kịp thay, không kịp nghỉ ngơi rồi cứ thế vội vàng cơm nước, chuẩn bị đồ ăn. Có những hôm cả người cứ thế đi làm. Tối thì về đến nhà, bỏ balo xuống rồi nhặt rau, chuẩn bị nấu nướng, chuẩn bị món ăn cho ngày mai. Nếu không chuẩn bị trước thì tất nhiên sáng mai không kịp rồi. Tất bật lắm. Em cũng nấu cơm, em cũng đi làm, em cũng yêu anh. Em cũng chỉ mong anh khỏe mạnh, mong anh không phải ăn ngoài ăn bụi, mong anh không phải lo cơm nước mà chuyên tâm làm việc, chuyên tâm yêu em. Kinh tế, em đủ tự tin để nói với anh là em làm được. Nhưng em không muốn em là người gồng gánh kinh tế gia đình, em cũng muốn có người chồng giỏi giang, có thể yêu thương và bảo vệ em bất cứ lúc nào, bất kể đúng sai. Đôi khi em nghĩ, sao lại vất vả thế này nhỉ. Em đi làm, đi tập thể dục, chơi bời, lười biếng, làm đẹp, chăm sóc bản thân, em tự do, em thoải mái. Em cũng thích đẹp, thích xinh, thích body chuẩn, thích được mọi người ngước nhìn, nhưng tại sao em không như thế mà lại chúi đầu vào bếp núc, vào mồ hôi, vào nhiều thứ chuyện khác mà không phải bản thân em.
Là em thiếu sót, là em vụng về, là em còn nhiều điều cần cải thiện. Là em đã chọn anh. Nhưng nếu em hoàn hảo như thế, thì có lẽ em không phải là em nữa rồi.
Em rất tò mò, rất lo sợ anh nói dối em. Anh nói anh không có người yêu cũ. Nhưng cách anh nói, hành động của anh lại không thể hiện anh là người chưa từng hẹn hò anh ạ. Em cũng không biết phải tìm hiểu như nào hay chỉ cho anh cách chứng minh cho em thấy rằng anh không hề nói dối. Anh rất giỏi ăn nói, anh hướng đến nhiều mối quan hệ. Em lại không đẹp, không giỏi, không xinh. Điều đó khiến em bất an. Sợ có một lúc nào đó, anh rời xa em. Đúng là gái ham tài, trai ham sắc. Thử hỏi anh thích em ở điểm gì? “Anh thích tất cả mọi điều từ em” là câu trả lời khiến anh mất điểm hoàn toàn đấy. Anh thích em ở điểm gì ?Hay anh không thể nào giải thích được. Anh nhìn thấy điều gì ở em, anh hi vọng anh nhận được từ em điều gì? Em tập trung công việc thì không có thời gian dành cho anh. Em lo chuyện gia đình thì không đủ thời gian chăm sóc bản thân. Em nên làm thế nào để hài hòa cả ba thứ này anh nhỉ. Anh cũng thử nghĩ xem cái anh cần là gì. Anh cần người vợ để cùng anh xây dựng gia đình hay là một người đẹp để đem đi khoe hãnh diện với tất cả bàn dân thiên hạ. Điều bây giờ em muốn là gì nhỉ? Là anh, là tự do hay là một mối quan hệ khác.
Có phải con trai ai cũng cả thèm chóng chán, thích chinh phục. Người ta chỉ trân trọng những thứ vất vả có được, còn cái gì dễ dàng quá thì nhanh chán và dễ bị lãng quên. Thật không may em lại là người nặng tình, dễ nảy sinh tình cảm, cảm thấy nếu tìm được một người hiểu và đối tốt với mình thì đó hoàn toàn là ân huệ mà ông trời ban. Nếu không may gặp người không tốt thì âu cũng do số phận. Em yêu hết mình, yêu quên bản thân, yêu đến mức mù quáng. Quên cũng quên hết mình, quên đến đau thương quên đến tội nghiệp, quên đến mức có thể khiến người khác thương hại. Em cần làm gì nhỉ, có cần thay đổi không. Bản chất của em vốn dĩ đã là như thế rồi.
Em cần anh là một người chồng, cần anh nói được làm được, cần anh là một người chung thủy, cần anh là một người thẳng thắn, không giấu diếm em bất cứ một điều gì.

Thứ Năm, 4 tháng 5, 2023


ANH 

Lúc mới yêu mình thề non hẹn biển 

Chia tay rồi miễn cưỡng mỉm cười thôi

Cách xa trăng, biển gào thét từng đêm

Ném con sóng vào bờ, xô giận dữ


Chữ tự tình em nào quên cách viết

Không của mình, tự biết mà buông thôi

Em cũng vẫn mặc váy trắng tinh khôi

Thổi vào mây, trôi vào bầu trời mới


Rồi thế giới, sẽ khiến cho anh hiểu

Anh xa em-  anh sai,sai lắm rồi

Mà có vẻ cả hai chẳng ai sai

Chỉ là sai ngay từ đầu gặp gỡ


Em cứ ngỡ mình bên nhau suốt kiếp

Lặng lẽ trôi cuộc sống chẳng hơn thua

Nhưng ngờ đâu anh tới vì chơi vơi

Còn em - khờ dại - một đời mới thôi



Ngày anh đến hoa rơi bên thềm vắng

Ai ngân câu hát vang vọng ánh chiều tàn

Giai điệu cũ điềm nhiên trong trí nhớ

Từng cố gắng cớ sao mãi chẳng buông


Em biết rằng giờ còn kỉ niệm suông

Vì chữ thương trong lòng em nặng quá

Tâm tư này gửi anh, anh không thấy

Nhưng đó là tự tình trái tim em


Xem như ta duyên ngắn chỉ vậy thôi

Em không giận, không hờn, không oán trách

Chỉ tiếc là em không ôm anh chặt

Tình chưa đậm để mình níu kéo nhau


Chuyện ngày xưa đành để vỡ làm đôi

Như mặt trời dần chìm vào bóng tối

Ngày em đợi, mong gặp anh hối hả

Và kết cục chỉ là đến đây thôi


Tạm biệt anh, gửi thương nhớ lưng chừng

Tạm biệt anh, người con trai xứ lạ

Cất anh sâu, xa tận cùng góc nhỏ

Tình cảm này sẽ theo gió buông xuôi.



Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2023

Thêm một lần không trọn vẹn, là một lần lại đau.


 Điều gì đến sẽ đến

Điều gì đi sẽ đi

Cần chi cứ nhớ lại

Chỉ quá khứ thôi mà

Quá khứ là quá khứ
Như là gió bay xa
Cần chi cứ thiết tha
Người ta đâu trân trọng
Đừng tưởng em thất vọng
Sự thật cay đắng lòng
Anh từng rất quan trọng
Nhưng giờ đã thành không
Đừng tưởng em giống anh
Mãi chìm trong bi lụy
Tuy xa rồi vẫn nhớ
Nhưng em chẳng cưỡng cầu
Sẽ chẳng lâu nữa đâu
Em sẽ cười rạng rỡ
Em sẽ không bỏ lỡ
Người tốt ở bên mình
Anh ạ..
Người không đáng,
Em buông tay không tiếc
Có không giữ,
Mất đừng tìm…nhé anh.

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2020

Vẫn rất quen thuộc, bao nhiêu người từng nói qua, bao nhiêu bài nhắc đến, màu xanh lá cây nick facebook thật có sức hút. Yên lặng ngắm nhìn cả tối, khi mất đi thì trống trải , hụt hẫng. Kì lạ ghê ta. Muốn có một chút gì đó thay đổi, một chút vụt phá , 1 phút ,2 phút,3 phút nhìn.,, nhìn rồi nhìn online 3 phút trước. :) tất cả cũng chỉ thế mà thôi. Tại sao???
Tự giày vò bản thân là một thứ bệnh. Tự giày vò bản thân cũng có nhiều kiểu. Tự ép mình vào khuôn khổ có sẵn, phải thế này phải thế kia, không như thế thì thất bại , đổ vỡ . 
Có quyền lựa chọn tốt đẹp nhưng vẫn chọn khó cho bản thân. Đã bao giờ tự để mình buông thả để  bản thân một lần thoải mái hay chưa. 
Nói một cách đơn giản , thua người kém ta thì giày vò bản thân ( mình quá thấp) và mục tiêu quá cao cũng khiến giày vò bản thân. Lừa mình dối người , người gì mà lúc nào cũng lưỡng lự và quá lí trí. 

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2020

" Cố gắng".
Nói hai chữ này đơn giản lắm nhưng mà chẳng ai chỉ cho làm cách nào để cố gắng cả. Cô thích anh thật hay không, như thế đã được gọi là thích chưa. Cô không phải sắt đá, ngày ngày có người quan tâm, nhắc nhở, chắc chắn sẽ đôi lúc mềm lòng. Cuộc sống mà, một mình một nơi không thể tránh được lúc cô đơn.Vô tình tạm gác bỏ quan điểm cố hữa xưa cũ, thuận theo tự nhiên đối với cô là một điều vô cùng phi thường rồi. Mẫu người trường phái sống theo lí trí mà. Tự nhiên đối với tình cảm của anh, đó chính là câu trả lời rồi nhưng vẫn cần thời gian kiểm chứng.
"Thời gian chính là câu trả lời đúng đắn cho một tình yêu"
Em hỏi anh nhé...
Anh bảo trước mắt tìm hiểu nhau đã, hợp hay không còn chưa biết, nói gì đến yêu và kết hôn. Có những mối tình kéo dài 10 năm nhưng cuối cùng chẳng có kết quả. Nhưng anh lại hỏi em dự định em lập gia đình khi nào. Em thì vài năm nữa mới muốn kết hôn cơ. Vì căn bản tình hình hiện tại là không thể. Em cần cho em thời gian hoàn thiện bản thân, để suy nghĩ trưởng thành hơn, chín chắn hơn, có công ăn việc làm để khi không có ai bên cạnh em vẫn có thể đứng trên đôi chân của mình. Em muốn lo cho bố mẹ em, cho gia đình em. Em chưa làm được gì mà đã nghĩ cho riêng mình là không nên đúng không anh. Mà em lại lan man rồi, trước mắt nói về 2 bọn mình trước thôi. Ngược lại về phía anh nhé. Anh sẽ không muốn lấy một cô vợ mà đến việc nhà không biết, vết thương không xử lí được, chỉ nghĩ được mà làm là bung bét. Anh bảo vì nhau sẽ cố gắng, vì nhau sẽ thay đổi, nhưng thực sự anh có nghĩ như thế không, khi mà em chắc anh vẫn chưa đủ tự tin để chấp nhận con người như em. Anh thích em vì gì, tại sao anh lại thích em, lần gần nhất mình gặp nhau ở đâu, anh đều không trả lời. Em hỏi như vậy đã thực sự chạm đến con tim anh chưa, đủ khiến anh suy nghĩ lại chưa. Anh nên suy nghĩ lại xem tình cảm anh giành cho em là gì. Thích em thật hay chỉ là say nắng. Em thì nghĩ anh vẫn chưa xác định được đâu. Khả năng cao là say nắng đấy. Em vô tình đến cạnh anh vào lúc anh cần người an ủi , đông viên nhất, rồi vô tình anh lại được nghe suy nghĩ nghe rất chững chạc nhưng thực tế và rất khác người của em. Em đơn giản chỉ là người lấp khoảng trống khi anh cô đơn... Em nghĩ thế đấy. Mà anh này, anh đề nghị việc yêu nhưng anh lại vô tình đưa việc kết hôn lên trên hết. Anh yêu là xác định cưới, em cũng vậy. Anh nghe đến 3 năm nữa em mới có dự định kết hôn, hình như anh có chút chần chừ. Đúng là đợi 3 năm chỉ là một con số , anh hay em đều có thể đợi được. Nhưng kết quả của việc đợi chờ đó là như thế nào. 3 năm sau em có dự định kết hôn nhưng không nói là dự định kết hôn với anh. Anh đợi em nhưng em vẫn không thích anh mà lại thích một người khác. Như thế thật nhẫn tâm, em không làm được. Và hiện tại em không thể cho anh một câu trả lời cụ thể được. Tình huống này, ngay cả khi em đang yêu anh rồi, còn khó có thể nói ra, huống hồ em vẫn còn rất mông lung với tình cảm này. Chữ yêu anh ạ. Hợp nhau mà đến nhưng mà lại xa nhau chỉ vì không hợp đấy anh. Yêu thì dễ thôi, nhưng khi nào chia tay thì không ai biết cả. Yêu thì dễ thôi, người ta thế nào em không rõ, nhưng ít nhất đối với anh và em, khẳng định chắc chắn rằng cả hai đều hướng đến một tình yêu có kết quả, kết quả ấy là một gia đình, là những đứa con , là những cố gắng vì nhau mà sống. Dự định 3 năm suy nghĩ đến kết hôn dẫu sao nó vẫn chỉ là suy nghĩ.Em rất sợ yêu, sợ một khi yêu vào em không còn đủ lí trí để bảo vệ và làm theo mọi thứ mà em đặt ra từ trước. Yêu nhau, chắc chắn sẽ không còn phải suy nghĩ một mình, không chỉ suy nghĩ cho một mình mình mà còn suy nghĩ hộ thêm cho đối phương. Em chắc chắn sẽ làm thế. Anh cũng lớn rồi mà, 28 cộng 3 bằng 31. Em sợ, sợ không đủ yêu anh đã quyết định đến với anh, sợ anh sẽ vất vả vì em, sợ anh sẽ lép vế khi về nhà em, sợ anh ngại ngần với bạn bè, sợ nhiều thứ lắm, sợ chúng ta đứt gánh giữa đường,... Anh đừng nghĩ hay hiểu nhầm em thích anh rồi, em viết mấy dòng này nhưng vẫn không biết cảm xúc thực sự là gì đâu. Kết lại, anh nên suy nghĩ lại thì vẫn tốt hơn nhỉ, tốt cho cả anh và tốt cho cả hai.
Còn về phía em thì vẫn như vậy. Anh nhắn tin em trả lời, không chủ động, không gì cả. Nhưng vẫn ngóng anh, vui khi nhắn tin với anh. Hay là em cũng đang là cảm giác say nắng nhỉ. Yêu mà sợ nọ sợ kia thì còn yêu gì nữa. Khi nào hết sợ thì chắc chẳng còn ai để mà yêu. Nhưng em tin một ngày nào đó em sẽ thích anh nếu anh không từ bỏ trước. Thích anh sẽ là vào thời điểm trước mặt anh em không còn ngại ngần gì, không cần vỏ bọc, có thể sống đúng con người hâm dở của em. Em còn hình dung đến lần tới mình gặp nhau là ở sân bay. Em sẽ chạy đến ôm anh, nói anh thắng rồi. Em sẽ cố gắng lớn nhanh lên 3,4 tuổi để cho anh thực hiện sớm lời nói trước kia của em.  Mình sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới từ đấy, từ sân bay _từ nơi mà người ta luôn nghĩ tình yêu ra đến sân bay là chấm dứt. Đó là em nghĩ thế thôi và em nhiều lần tưởng tượng như thế rồi. Em biết anh không thích việc em về Việt Nam, như thế thì khoảng cách giữa anh và em đã xa lại càng xa hơn, cơ hội của anh đã khó lại càng khó hơn. Em thì lại nghĩ khác anh về điều đó. Yêu xa khó thật, nhưng đối với anh, em gần như bỏ qua ý niệm lấy chồng xa thì yêu xa có là gì đâu nhỉ. Dù có về hay không về thì chúng mình đã yêu thì vẫn là yêu xa mà. Rồi khi em đủ tự tin, đủ sẵn sàng đối mặt với cuộc sống hôn nhân, em sẽ đi cùng anh hoặc ở nhà công việc và nuôi dưỡng con cái. Chuyện này lại đi hơi xa rồi nhỉ. Em là vậy đấy, ai quan tâm một chút là nghĩ người ta thích mình, ai có chuyện gì là cũng lo lắng, quan tâm, đúng kiểu ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Em thích làm khó người ta xem người ta thực sự đối với mình ra sao....
Dạo gần đây, em rất hay lặp lại một cảm xúc. Mỗi sáng đi làm, đều thở dài, nghĩ yêu đương làm gì cho mệt người, yêu đương làm gì cho tốn thời gian . Nhưng sau mỗi ngày, kết thúc một ngày là nhắn tin với anh, mọi chuyện lại như chưa bắt đầu. Em kể về hôm nay em gặp ai, làm gì, nghĩ gì, mình như đôi đang yêu nhau ấy nhỉ. Anh nói xem em bị sao đấy, tại sao em lại có những cảm xúc như vậy. Cuối cùng em cũng nhận ra, cuộc sống của em vất vả thật, em luôn chọn con đường vất vả để đi. Nghĩ về anh cũng làm thuê, ngày ngày đạp xe đi làm bất kể trời mưa gió, cuộc sống cần kiệm chu toàn cho tương lai. Cũng tốt thôi nhưng em thấy anh vẫn quá vất vả. Hay là do suy nghĩ mình khác nhau nhỉ. Anh có thể giúp đỡ gia đình, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, anh em hòa thuận hạnh phúc, an yên có thể đó là lẽ sống của anh. Mục đích của em hay anh hay ai cũng giống nhau, đều giống lẽ sống an yên kia. Nhưng lựa chọn cách đi khác nhau là đã khác nhau ở một đời. Em thích một công việc, cũng là đi làm thuê thôi, nhưng không phải như anh ngồi hàng giờ, nheo mắt, uốn lưng lắp ráp từng linh kiện. Em muốn một công việc  văn phòng, trí óc, ....Xa xỉ anh nhỉ, khi mà em còn đang lung tung, nay đây mai đó, tháng sau đi đâu không biết. Đúng là mơ ước hão huyền mà. Cùng 2 chữ an yên nhưng anh chọn cách yên bình, giản đơn, còn em lại chọn cách ồn ào, phức tạp. Dù anh có thấy như thế này là ổn, như thế này là ổn đối với cuộc sống của anh, nhưng em mang tâm lí của em hướng đến, em thấy anh vẫn vất vả. Đương nhiên mỗi người có những cách vất vả khác nhau. Nhưng trước mắt em thấy lao động chân tay mà không phương hướng là cùng cực rồi, khó khăn nhất trong những ngày khó khăn. Rồi em cảm nhận được kiếm đồng tiền thật khó khăn, tiêu pha cũng dè sẻn, tính toán hơn. Em vất vả và em không đáng để anh vất vả vì em. Đó có lẽ là lí do dạo này em hay lặp lại một cảm xúc. Em vẫn nhắc lại câu đó, em không biết có phải em đã yêu anh rồi không. Em biết tường tận chuyện người ta, khuyên đường chỉ lối như một chuyên gia , nhưng đến chuyện mình thì lại mù tịt, càng đi càng tối, càng gỡ càng rối như hũ nút. Nếu anh hiểu và có thể lí giải được thì anh nói cho em biết đi, biết đâu anh lại có cách thức phù hợp đối với chuyện tình của chúng mình. Em có lập một danh sách các tiêu chí chọn người yêu : Cao hơn em, không phải con trưởng thì càng tốt, không lấy thanh hóa vào trong,... Trước mắt anh đã gặp rắc rối vì khoảng cách xa gần
Buồn ngủ quá, em đi ngủ đây, em muốn nói nhiều lắm

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2020

  JW 2020/06/20
- Giả sử anh có lỡ thích em, thì anh đừng thích nữa. Một phần nào anh cũng hiểu em đang nghĩ gì mà, đúng không? Vì em biết chắc chắn mình  sẽ không có kết quả rồi. Trước khi anh lún sâu quá nhiều,  hãy dừng lại được không anh
- Anh xin lỗi vì đã làm phiền.
Chưa bắt đầu, đương nhiên cũng chẳng có kết thúc. Tại sao cô và anh lại nói chuyện với nhau nhiều thế nhỉ. Chính vào thời điểm 1 năm đó hay sao. Không rõ lắm. Nhưng cô là một đứa tồi. Người ta nói: người khác giới mới quan tâm một chút mà đã tưởng người ta thích mình, đó chính là dấu hiệu của ảo tưởng. Chắc đúng vậy thật. Cô ảo tưởng nhiều thứ lắm. Ảo tưởng người ta thích mình, yêu mình, sau này kết hôn cùng nhau sinh con đẻ cái, xây dựng tổ ấm. Cô ảo tưởng cô có một người người hoàn hảo đáp ứng các tiêu chí của cô. Nói thẳng cho vuông nhé.Cô làm được gì rồi mà cô đặt tiêu chuẩn cao thế. Có nhớ cô từng viết một bài về độc thân và hai loại lí do độc thân không? Nên nhớ rằng, mình ở vị trí nào thì sẽ có người ở vị trí đó tương xứng với cô,....
Cô với anh nói chuyện nhiều với nhau từ khi nào nhỉ. Từ sau hôm bus đêm đó, hai người nói chuyện đến khoảng 2 rưỡi sáng. Cô nói với anh về công việc,suy nghĩ về tương lai. Em cần phải cố gắng để có một anh chồng cũng biết cố gắng như cô. Cô không muốn cô giỏi hơn anh ta, vì sợ anh sẽ tự ti, mặc cảm vì thua kém vợ. Cô không muốn thua kém anh ấy quá nhiều, vạn nhất có xảy ra chuyện gì, cô không thể tự mình xoay sở. Vì thế cô phải cố gắng, cố gắng đứng trên đôi chân của mình trong hoàn cảnh khó khăn nhất, đế sau này cô có thể chí ít lo được cho bản thân mà không cần sự phụ thuộc hay cưu mang từ người khác. Sau hôm đó, anh coi cô là mục tiêu, đích mà anh nhắm đến. Anh bắt đầu nhắn tin cho cô nhiều hơn, một hôm, hai hôm, ba hôm. Quả thực, chắc chắn một điều rằng, được hỏi han ai mà chẳng thích, ngày nào cũng có người đến giờ nhắn tin hỏi xem nay thế nào, ăn gì làm gì, mỗi tối được chúc ngủ ngon. Ai không thích thì mới có vấn đề nhỉ. Cô cũng đâu phải ngoại lệ. Cô nên làm gì bây giờ??
Nhiều lúc tôi rất tò mò, con trai gặp ai cũng tán, nói chuyện thấy hợp thì yêu, yêu nhau thấy hợp thì cưới à. Làm sao mà họ chọn người này, người kia để làm mục tiêu tán tỉnh nhỉ. Đương nhiên là nhìn thấy ưng, có điểm gì đó thu hút thì người ta mới nuôi ý định nhắn tin tán tỉnh rồi ( ngoại trừ trường hợp quá tuổi, không có ai yêu và được giới thiệu đối phương). Con gái cũng thế, có những người nhìn thôi đã không thích, nói gì đến chuyện yêu đương. Nhưng con gái dù có thích thì mấy ai tự chủ động nhắn  tin tán tỉnh, tôi cũng không ngoại lệ. Nên chung quy là lại rơi vào vòng luẩn quẩn, đợi anh đến nhắn tin, anh mà không nhắn tin đến thì tôi cứ âm thầm mà để ý thôi. Suốt đời không thoát khỏi 2 từ "trâu" và "cọc", trâu không đi tìm cọc thì đời nào cọc đi tìm trâu.
Chẳng hiểu sao dạo gần đây, anh hay tương tác với cô. Rồi dần dà nhắn tin nhiều thành quen, mỗi ngày nhắn tin một khung giờ nhất định. Một hôm anh nói với cô là anh vừa chia tay người yêu, anh đang buồn. " Thôi thì đó là duyên số, có duyên mà không phận thì chỉ biết chấp nhận thôi, mình cần hoàn chỉnh mình hơn để gặp được người tốt hơn. Giờ em bảo anh đừng buồn thì anh cũng không thể hết buồn, anh cứ buồn đi, nhưng đừng ảnh hưởng đến sức khỏe cũng như công việc, sinh hoạt" cô trả lời anh thế đấy. Cô bảo anh giờ không phải lúc cho cô yêu đương, công việc không, gì cũng không có, cô không có gì thì lấy gì để yêu người ta, lấy gì là phương tiện giúp cho người ta tốt đẹp. Cô thích người có mục tiêu, có cố gắng. Người con trai không cố gắng, không công thành danh toại thì làm sao mà lo được cuộc đời của người con gái bên cạnh. Anh lấy người ta về rồi để người ta bôn ba chạy vạy vất vả chăng. Chẳng anh nào muốn như thế nhỉ? Thế nên anh phải làm gì để thay đổi đây. Không còn gì khác ngoài việc cố gắng không ngừng nghỉ. Phấn đấu, cố gắng không phải nói ngày một, ngày hai mà đó là cả cuộc đời, không phải thuận buồm xuôi gió, đôi khi là khó khăn, bất trắc, công việc sôi hỏng bỏng không. Khó khăn cũng được , thất bại cũng chẳng sao, miễn sao là đừng bỏ cuộc. Làm gì có ai muốn giao phó đời mình cho một kẻ một chút đã bỏ cuộc. Cô còn nói cô thích người không nhắn tin quá nhiều khi yêu. Quan tâm nhau vừa đủ, biết lúc nào cần thì đến sẻ chia, lúc nào cần tránh để đối phương có một không gian yên tĩnh. Cả hai đều có công việc, cuộc sống, đều có khoảng trời riêng. Đương nhiên, yêu nhau, cuộc sống của cả 2 có thể dung hòa một phần nhưng không bao giờ dung hòa tất cả. Anh vừa mới chia tay người yêu cũ, rồi tự nhiên gặp được cô với suy nghĩ trải đời thế này, anh cũng thấy cô có chút gì đó khác lạ. Sự thất vọng, cô đơn mới chia tay anh đã mù quáng tình yêu cũ ấy áp đặt lên cô chăng. Nhiều lần cô đã nghĩ như thế đó. Cô rất khó chấp nhận việc vừa chia tay người yêu cũ đã thích luôn một cô mới. Liệu anh này có đáng tin ??

Cô sợ cứ tiếp tục nhắn tin thế này, trước sau gì anh cũng có tình cảm với cô. Ngộ nhỡ đến lúc đó cô  vẫn không có cảm tình với cô, mà lại đi thích một người khác thì sao. Nếu như thế, phải chăng trái tim cô quá lạnh lùng.
Nếu cứ tiếp tục nhắn tin,

Ngày mẹ về, đợi chờ một cuộc gọi . Còn gì vui hơn nhỉ. Chỉ một câu đơn giản thôi: anh gọi cho mẹ nhé. Bất giác tôi mỉm cười . Đây là cảm xúc gì , ai đó có thể cắt nghĩa được không. Vui cho một gia đình đoàn tụ. Mẹ khổ vì chúng ta nhiều lắm rồi mà. Tôi nợ mẹ tôi một lời cám ơn, một câu xin lỗi. Mẹ à. Chẳng hiểu sao con lại vui phát khóc. Tôi cứ cười trong lòng vậy, cười Hoài , cười Hoài. Tôi ngẩng mặt lên trời tôi vẫn cười. Tôi ngồi trên ô tô tôi vẫn cười. Chẳng hiểu cười vì gì . Cười vì tôi vui. Vậy thôi. Người ta thật vui vẻ quá đi ad. Chúc mừng anh , chúc mừng gia đình anh. Ở hiền gặp lành. Em m tin vào điều đó. Anh cố gắng nhé . Cả nhà anh sẽ đoàn tụ sớm thôi😊. Chúc mừng anh JS 2020/6/24