ANH
Lúc mới yêu mình thề non hẹn biển
Chia tay rồi miễn cưỡng mỉm cười thôi
Cách xa trăng, biển gào thét từng đêm
Ném con sóng vào bờ, xô giận dữ
Chữ tự tình em nào quên cách viết
Không của mình, tự biết mà buông thôi
Em cũng vẫn mặc váy trắng tinh khôi
Thổi vào mây, trôi vào bầu trời mới
Rồi thế giới, sẽ khiến cho anh hiểu
Anh xa em- anh sai,sai lắm rồi
Mà có vẻ cả hai chẳng ai sai
Chỉ là sai ngay từ đầu gặp gỡ
Em cứ ngỡ mình bên nhau suốt kiếp
Lặng lẽ trôi cuộc sống chẳng hơn thua
Nhưng ngờ đâu anh tới vì chơi vơi
Còn em - khờ dại - một đời mới thôi
Ai ngân câu hát vang vọng ánh chiều tàn
Giai điệu cũ điềm nhiên trong trí nhớ
Từng cố gắng cớ sao mãi chẳng buông
Em biết rằng giờ còn kỉ niệm suông
Vì chữ thương trong lòng em nặng quá
Tâm tư này gửi anh, anh không thấy
Nhưng đó là tự tình trái tim em
Xem như ta duyên ngắn chỉ vậy thôi
Em không giận, không hờn, không oán trách
Chỉ tiếc là em không ôm anh chặt
Tình chưa đậm để mình níu kéo nhau
Chuyện ngày xưa đành để vỡ làm đôi
Như mặt trời dần chìm vào bóng tối
Ngày em đợi, mong gặp anh hối hả
Và kết cục chỉ là đến đây thôi
Tạm biệt anh, gửi thương nhớ lưng chừng
Tạm biệt anh, người con trai xứ lạ
Cất anh sâu, xa tận cùng góc nhỏ
Tình cảm này sẽ theo gió buông xuôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét